Ngoại trừ một phòng của Diệp Gia đang ở ra, Dư thị và Diệp ngũ muội và cả Nhuy Tả Nhi ngủ cũng một phòng, ba ông cháu của ông Tôn ở một phòng, còn lại rất nhiều phòng vẫn còn để trống.
Thật ra cho hai người bọn họ ở lại mấy ngày thì cũng chẳng có vấn đề gì hết, nhưng Diệp Gia lại không thể để cho bọn họ ở lâu được. Không thể trách Diệp Gia máu lạnh vô tình được, bây giờ tình hình binh quân hoảng loạn bất chấp tình thân. Suy cho cùng thì cả Chu gia đều là người già và nữ nhân chân yếu tay mềm hết, cũng không biết A Cửu đó có mắc phải món nợ máu nào, nếu để bọn họ ở lại mà gây ra thảm họa diệt môn thì không hay cho lắm.
Sau khi dọn dẹp phòng xong, ông Tôn cũng kéo con la của hai người đó lui sau hậu viện. Vết thương của A Cửu thật sự là rất nặng, một vết đâm xuyên thẳng từ xương bả vai đến tận xương sống. Nếu không phải may mắn chỉ bị thương ở phần thịt chứ không bị thương đến nội tạng, sợ là người đã sớm không còn rồi.
“Chúng ta có đem thuốc theo đây rồi. Khoảng thời gian này tính tình của Diệp tứ muội đã thay đổi rất nhiều. Trước đây tính cách nhu nhược miệng lưỡi vụng về, bây giờ lại nói chuyện lanh lẹ hơn rất nhiều. Không giống như trước đây thường xấu hổ né tránh, “Tam tỷ yên tâm, muội đây vẫn có tiền để mua thuốc cho phu quân của muội.
Không phải Diệp Gia tính toán mấy đồng tiền mua thuốc này, nàng là không gánh nổi quá nhiều gánh nặng. Nhưng Diệp tứ muội đã nói rõ ràng hết rồi, Diệp Gia dứt khoát cũng nói rõ ràng hết luôn. Lúc này nếu như không lên tiếng, sau này sẽ càng khó mở miệng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây