"Không nên mạo hiểm, sẽ không thể nào đủ khả năng để trả giá cho mọi cơ hội." Ánh mắt Diệp ngũ muội nhìn Diệp Gia cũng sắp phát ra ánh sáng. Sau khi hoàn thành công việc ngày hôm đó, Chu gia còn mở một bữa tiệc nhỏ. Vào thời cổ thì phải có rượu ngon, Chu gia này không tính là bữa tiệc rượu ngon, miễn cưỡng tính đây là tiệc về nhà mới. Hôm nay Dư thị mang theo Diệp Gia Diệp ngũ muội uống hết rượu. Ông Tôn cũng uống chút, không dám uống quá nhiều. Trong nhà này cũng chỉ có nữ tử, ăn cơm xong thì ông ấy đưa tôn tử về hậu viện đi ngủ.
Sớm đóng cửa nhà, Diệp Gia uống rượu xong thì cảm thấy nóng. Muốn đi tắm, nàng khoác áo, để tóc ướt tựa ở trên giường.
Trong đêm đó, bên ngoài sân có tiếng vật nặng rơi xuống đất.
Lúc ấy Diệp Gia còn chưa ngủ, uống rượu cho nên đầu óc không quá tỉnh táo, cả người đều có chút lâng lâng. Nghe thấy tiếng động thì nàng còn ra hậu viện cầm lấy cây gậy. Không nghe thấy tiếng động nào, Diệp Gia say rượu nên đầu óc hồ đồ. Cổ áo cũng nửa kín nửa hở đi ra, cầm lấy cây gậy dài đánh vào người đàn ông ở trong góc.
Người kia kêu một tiếng, một giọng nói quen thuộc không còn cách nào khác, chỉ có thể lên tiếng: "Gia Nương, là ta."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây