Ông Tôn đã nghỉ đủ, Diệp Gia gọi ông ấy đi ăn cơm. Sau đó ông ấy cầm lấy quốc đi ra đằng sau bắt đầu khai hoang. Nhà mới của Chu gia có diện tích rất lớn, bốn phía không có hàng xóm, thật ra nếu sử dụng thêm phần đất ở bên ngoài cũng được. Mặc dù bên trong sân chỉ có năm gian phòng lớn thêm một gian bếp và hai kho củi nhỏ nhưng phạm vi của căn nhà này lại rất lớn. Lúc đó Diệp Gia bỏ ra được 20 lượng cũng vì vấn đề này, ngoại trừ phần đất bên trong của nhà mình, khu đất ở xung quanh cũng chưa được khai hoang, cũng không có ai nhận. Có lẽ ông Tôn muốn biểu hiện thật tốt vào ngày đầu tiên tại Chu gia, một ngày trôi qua, khai hoang được 1 mẫu đất. Mồ hôi chảy ròng ròng, phơi nắng đến mức mặt cũng đỏ lên. Diệp Gia thật sợ ông ấy bị cảm nắng nên vội vàng nấu canh đậu xanh cho ông ấy giải nhiệt. Diệp ngũ muội cũng sợ bị Diệp Gia đuổi đi, chân trước ông Tôn vừa rời đi thì chân sau nàng ấy đã lấy cái xẻng nhỏ lên làm việc. Ròng rã ba ngày, ông Tôn và Diệp ngũ muội vội vàng không nghỉ, khai hoang được một mẫu đất hai phần ruộng. Trông hết các loại rau và gia vị thường dùng.
Cũng đúng lúc mấy ngày này Diệp Gia không nhàn rỗi, Diệp Gia cũng bắt đầu mở quầy bán đồ ăn sáng. Trong nhà có người lớn, bây giờ hai người đi lên trấn bán hàng cũng có thể yên tâm. Ngày nào Nhuy Tả Nhi cũng chơi với mấy đứa cháu nhà họ Tôn, nhìn cũng hoạt bát hơn rất nhiều. Rau hẹ chưa được trồng, cũng phải mua các nguyên liệu khác ở trên trấn. Bởi vì đã giảm giá hai văn, bánh có thêm trứng gà thì cũng chỉ bán năm văn tiền một chiếc. Mặc dù đã giảm giá nhưng càng ngày càng có nhiều người đến ăn. Hương vị này không được tính là sạch sẽ tại trấn Lý Bắc nhưng lại được tính là đồ ăn sạch sẽ hàng đầu tại trấn Đông Hương. Mới vừa buổi sáng mà đã ngại không bán đủ năm đến sáu trăm cái, nếu tính toán thì cảm thấy giảm giá cũng không tệ. Dư thị đếm đếm, được khoảng hai lượng bạc.
Khấu trừ chi phí thì cũng được gần hai lượng. Ba, bốn ngày thì sẽ kiếm được năm, sáu lượng.
"Ngày mai chúng ta cũng có thể nấu thịt lợn." Dư thị nở nụ cười nhìn con dâu, dạo này tiền trong nhà cứ chảy ra ngoài như nước. Mặc dù tiêu tiền để cứu mạng, nhưng mà chỉ có thể tiêu mà không kiếm được cũng khiến người ta phát hoảng. Cuối cùng cũng có thu nhập, tâm trí cũng ổn định lại.
Diệp Gia cũng đang suy xét vấn đề này, bây giờ trong nhà có thêm miệng ăn cho nên phải vất vả thêm chút. Đến trấn Đông Hương, Diệp Gia lấy biển tên Tây Thi của Chu gia ra. Mặc dù lúc đó còn chưa có khái niệm nhãn hiệu, nhưng có tên thì vẫn tốt hơn không có tên, nếu có người hỏi thì có thể nói lý do, như vậy thì cũng sẽ được người khác chú ý đến. Diệp Gia chưa từng làm nghiên cứu tâm lý học xã hội nhưng cũng hiểu đạo lý này, hơn nữa, nàng còn mong chủ tiệm son phấn sẽ đến tìm mình!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây