Việc này cũng chuyện ngoài lề, không được đề cập tới. Nếu muốn nói thì chắc chắn có một chuyện, Dư thị và Nhuy Tả Nhi có thể chuyển nhà theo Diệp Gia.
"Có thể chuyển thì tốt. Nếu như không thể chuyển thì phải nghĩ cách để rời đi." Diệp Gia gật đầu. Mặc dù theo logic bình thường, những tên tội phạm vừa bị thương nên nghỉ ngơi dưỡng sức, sẽ không đến quấy nhiễu thôn trấn trong một khoảng thời gian. Nhưng Diệp Gia cảm thấy vẫn cần phải phân tích tình huống cụ thể. Cuộc tấn công của mã phỉ lần này khác với những tình huống lúc trước mà Dư thị nhắc đến, mọi khi chỉ cướp đồ chứ không giết người, nhưng lần này lại định giết cả thôn.
Diệp Gia cũng không quá hiểu rõ lịch sử, nhưng nàng biết những thứ như lòng của con người thì rất khó nắm bắt. Có người làm việc ngang ngược hống hách, bắt nạt kẻ yếu, thà mất tay chân cũng muốn lấy lại vị thế.
Nàng không hiểu rõ lộ trình của nhóm cướp này. Nhưng thảm trạng của thôn đã khiến nàng tỉnh táo, những tên cướp này vô nhân đạo.
Hít vào một hơi sâu, Diệp Gia kiên định nói với Dư thị: "Không còn gì để bàn bạc thêm về chuyện chuyển nhà này nữa. Tác phong làm việc của đám mã phỉ này quá hung tàn, cưỡng dâm cướp đoạt... khả năng cao là bọn họ sẽ quay lại để báo thù."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây