Bà ta không biết kiếm được miếng vải gai từ đâu, cũng thêu một biển quảng cáo tương tự rồi treo nó ở cửa quầy hàng. Lúc trước Lưu đại nương thêu hoa may đồ cùng một khuê phòng với Dư thị, thứ này học được giống nhau như đúc. Màu sắc kiểu sáng giống hệt với biển quảng cáo của quầy tây thi. Hơn nữa người này còn từng ăn bánh của Chu gia, có một lần nhìn thấy Diệp Gia gói bánh. Nhưng nhân bánh Diệp Gia đã điều chỉnh từ trước, biết được cách gói bánh như thế nào nhưng lại không biết nhân bánh làm như thế nào.
Nhưng bên ngoài nhìn giống nhau, lại có một cái biển quảng cáo được dựng lên ở nơi đông người, tự nhiên làm cho người ta cảm thấy hơi mơ hồ. Huống hồ trên thị trấn này có quá ít người biết chữ, làm như thế, thật sự khiến mọi thứ trở nên giả giả thật thật.
Đúng là một người học, từng người học, vẫn cứ luôn khó chơi.
Sáng sớm, quầy tây thi mới dựng lên, đã có người tò mò hỏi Diệp Gia tại sao lại có hai sạp hàng. Diệp Gia vốn dĩ còn không chú ý đến, đợi đến khi nhìn thấy biển quảng cáo tương tự kia mới sửng sốt một chút: “Hai sạp hàng?
“Không phải sao? Khách quen kia vốn cho rằng buôn bán quá chạy bánh không đủ bán, chủ quán mới mở hai sạp hàng: “Bên kia cũng tên là quầy tây thi.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây