Bà lấy ra một chiếc khăn tay, gói thỏi bạc lại, chạm vào thỏi bạc lạnh lẽo qua chiếc khăn tay, như thể bà đang chạm vào da thịt rơi ra từ nữ nhi.
"Đây là tiền xây học đường." Trần Bảo Âm lấy ra một thỏi khác, nhìn Trần Đại Lang, rồi nhìn Trần Nhị Lang: "Đại ca, nhị ca, chuyện này muội nhờ hai người xử lý. Gạch ngói, bàn ghế, đồ dùng không vượt quá tám lượng. Nếu làm xong còn dư thì hai người có thể cầm."
Lời này vừa nói ra, Trần Đại Lang ngây ngẩn cả người.
Đôi mắt của Trần Nhị Lang sáng ngời: “Bảo Nha, ca ca còn có thể lấy sao? Tiền riêng! Đây là tiền riêng!
"Vâng." Trần Bảo Âm gật đầu, mỉm cười dịu dàng, "Nhưng không thể cắt bớt cắt xén nguyên vật liệu, phải làm tốt những việc cần làm. Như thế nếu có dư tiền, thì coi như tiền bồi dưỡng hai ca ca chịu vất vả."
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây