Dù sao hắn cũng là tướng quân, tự nhiên không thể nói giống hắn, chỉ cho hắn một chén cơm ăn, phải khách khí mời hắn vào bàn. Cố Thư Dung phải về, hỏi ý tứ A Viễn và Bảo Âm một câu.
Trương Cẩn Nhược bước chân đuổi theo: “Ta và a tỷ đi qua, chờ có cơm thì ăn, không có cơm cũng không cần a tỷ lại cố ý đi một chuyến.
Bước chân Cố Thư Dung lập tức cứng lại, quay đầu lại nhìn thanh niên cợt nhả. Người này, sao giống kẹo mạch nha quấn lấy nàng vậy?
Vốn nàng không có cách nào, ban ngày là nàng dẫn người vào, lúc ấy nàng thật sự là váng đầu.
Nội viện, đồ ăn đã mang lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây