Chọc phá một trận, quấy rầy bước đi của Trương Cẩn Nhược, vốn dĩ nhìn không ra thứ gì, rất nhanh sẽ trồi lên mặt nước.
Cố Thư Dung đau lòng mấy ngày.
Nhưng không phải người để tâm vào chuyện vụn vặt, càng không muốn vì chút việc nhỏ này khiến cho người nhà lo lắng.
“Ta đi mua đồ ăn. Ngày này, thời tiết trời quang, Cố Thư Dung vác giỏ rau lên, chào hỏi với người nhà như thường lui tới rồi ra cửa.
Còn không phải là bị người ta thương hại sao? Chẳng lẽ vì thế cả đời nàng không ra khỏi cửa? Nếu sớm muộn gì cũng đều sẽ qua, không bằng qua sớm chút!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây