Nghĩ thôi cũng biết họ chỉ đổi chỗ nói chuyện. Muốn nói nhưng không dám nói ra lời không hay ở đây. Nhưng Cố Thư Dung lúc này đã không còn để ý tới nữa.
Nàng ấy khoát khoát tay, đứng lên, do dự nói: "Bảo Âm..."
"Tỷ tỷ đừng để những lời đàm tiếu đó trong lòng." Trần Bảo Âm sáng mắt nhìn nàng ấy: "Bọn họ chẳng có việc gì làm mới đi nói những lời đó. Nếu tỷ tỷ để trong lòng, mới là nghĩ quẩn. Họ về nhà hầu hạ nam nhân hài tử, sớm cũng quên những chuyện ngồi lê đôi mách này từ lâu rồi. Mắc gì chúng ta cứ để trong lòng!"
Cố Thư Dung cảm động, Bảo Âm thực sự là một cô nương tốt.
Nàng ấy muốn nói, được rồi, không nghe họ. Nhưng làm thế nào có thể không nghe chứ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây