Nhưng Đỗ Kim Hoa yêu nàng, hết lần này tới lần khác muốn nói cho nàng nghe. Mỗi lần gặp nàng đều phải nói.
“Nương, mau nói cho con biết nương nhớ con đi. Nàng dựa vào trong lòng Đỗ Kim Hoa, úp mặt vào bụng bà, ngửi mùi dầu mỡ cùng mùi bồ kết còn sót lại trên quần áo bà: “Nương không nghĩ rằng con không có ý định sinh hài tử.
Đỗ Kim Hoa: "..."
Bà giơ tay lên, nhưng nhìn thấy thân hình nữ nhi mảnh khảnh yếu ớt, lại không khỏi thở dài, đôi thành ôm lấy nàng: “Nương ngày ngày nhớ con, đêm đêm cũng nhớ con, ăn cơm cũng nhớ, cho gà ăn cũng nhớ."
Bà chỉ có mỗi một nữ nhi này, lại gả đi xa, sao có thể không nhớ?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây