Giang Diệu Vân vốn không tính cho nàng rất nhiều, nhưng nghe nàng nói như vậy, vẫn hơi xấu hổ.
Chỉ là, xấu hổ thì xấu hổ, nàng ta vẫn là phân rõ công và tư: “Nếu như thế, ta để quản sự tới nói với ngươi.
“Được. Trần Bảo Âm gật đầu, cảm kích nói: “Cảm ơn ngươi, Diệu Vân.
Giang Diệu Vân xua tay: “Bằng hữu mà, không cần khách khí.
Hai người nói chuyện một lát, đã nói đến sau yến hội lần trước, rất nhiều người đều hỏi thăm tình hình ngày ấy, Giang Diệu Vân đắc ý không thôi: “Chỉ cần không nói cho các nàng, chờ in sách ra, ta còn muốn để các nàng mua.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây