Từ lúc hắn cõng hành lý rời khỏi nhà, đến bây giờ đã mười một năm. Hắn chưa một lần trở lại, cũng không báo về cho mọi người một từ, nghĩa phụ và nghĩa mẫu rất lo lắng cho hắn, nàng ấy cũng ngày đêm lo lắng cho hắn ta. Dường như bị nàng châm chọc đau đớn, Phương Tấn Nhược kinh ngạc, lập tức thở dài một tiếng: "Nàng không hiểu." Thổn thức lắc đầu, giống như có sự chua xót vô tận và ẩn giấu khó tả.
Cố Thư Dung muốn nói, ngươi nợ nần? Bị đập đầu không còn biết chữ? Hay là cái gì khác, có thể khiến ngươi phụ hiếu đạo, đối với vị hôn thê vô trách nhiệm?
Nhưng hai người đã hủy hôn, nói chuyện này đã không còn ý nghĩa. Nàng lui ra sau một bước, thản nhiên nói: "Nghĩa phụ nghĩa mẫu rất nhớ ngươi, có thời gian vẫn là trở về xem một chút đi." Xoay người muốn đi, lại ném ra một câu: "Chúng ta đã hủy hôn rồi.
Một câu "nghĩa phụ nghĩa mẫu" khiến Phương Tấn Nhược ngây ngẩn cả người. Ngay sau đó nghe được hai chữ từ hủy hôn, vội vàng tiến lên: "Chuyện gì xảy ra vậy? Tại sao nàng lại hủy hôn?
Cố Thư Dung không muốn dây dưa với hắn, nhưng nhìn bộ dáng không biết chuyện, khẩn trương của hắn, không khỏi một cỗ oán giận từ đáy lòng dâng lên: "Ngươi còn mặt mũi hỏi ta vì sao lại từ hôn? Phương Tấn Nhược, ngươi đã đi bao nhiêu năm? Ngươi đã bao nhiêu tuổi? Ta bao nhiêu tuổi? Ngươi không muốn cưới ta tại sao không nói sớm?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây