Vừa khát vừa đói cả ngày, một chén nước còn lâu mới đủ. Trần Bảo Âm uống xong hai chén nước vẫn muốn uống nữa thì bị Cố Đình Viễn ngăn lại: "Lát nữa nàng còn phải ăn cơm, uống nhiều sẽ ăn không vô.
Trần Bảo Âm lúc này mới không uống nữa. Xoắn ngón tay, ngồi ở bên giường, tim nàng đập thình thịch, có chút không dám ngẩng đầu nhìn hắn.
Hỷ phục màu đỏ trải trên đầu gối, phía trên thêu hoa văn long phượng, nhắc nhở nàng đã thành thân. Từ đó về sau, giữa nàng và Cố Đình Viễn không còn là Trần tiên sinh và Cố tiên sinh nữa, mà là phu thê.
“Nàng vui không?" Nàng chỉ nghe bên cạnh hỏi vậy.
Trần Bảo Âm ngẩng đầu đã thấy Cố Đình Viễn không nhìn nàng, mà là nhìn về phía trước, đường nét sườn mặt hắn nhu hòa, nói: "Ta thật sự rất vui." Nói xong, như là để lấy được lòng tin của nàng, hắn nhấn mạnh lặp lại một lần nữa: "Thật sự rất vui.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây