Chỉ nghe Trần Hữu Lương tiếp tục nói: "Bảo Nha tới một bộ quần áo cũng không giặt được, có thể làm những việc khác không? Chúng tôi lại là nông dân, phải kiếm sống bằng đồng ruộng. Bảo Nha có thể làm được không?"
Đỗ kim hoa trong lòng tự nhủ, thế thì đã làm sao? Bảo Nha đã mười lăm tuổi, tới lúc gả đi cũng không mấy năm nữa Khi ở trong nhà mẹ đẻ thì nàng chỉ cần dạy học. Gả đi rồi thì tìm một người có thể nuôi nô bộc, chẳng phải là được rồi sao?
"Đúng vậy, trước đây Bảo Nha trở về chỉ cầm theo một chiếc khăn tay, về sau có đưa cho bà một ít bạc. Nhưng có thể được bao nhiêu?" Trần Hữu Lương lại nói: "Nữ nhi đều thích phấn son, trâm cài, kẹp tóc. Nhìn Bảo Nha đi, nó có dùng phấn son không, nó có dùng trâm cài, kẹp tóc không?"
Trong nhà không giấu giếm việc có người ở Hầu phủ đưa tới trăm lượng bạc. Cũng không thể giấu được, họ xây phòng, xây học đường, bạc đâu ra?
Nhưng họ không muốn mọi người biết họ có rất nhiều bạc. Cho nên không nói là Hầu phủ, nếu nói Hầu phủ chỉ đưa ra hai mươi lượng, cũng sẽ không có ai tin. Nên bọn họ nói rằng bằng hữu của Bảo Nha, người này sắp gả đi xa, trước khi đi tặng cho nàng hai mươi lượng.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây