“Hừ!” Ôn thị chỉ một ngón tay vào Vương Thù, cất giọng mắng chửi: “Bị người ta cưỡi lên mặt rồi mà sao ngươi lại không giận chút nào thế?”
Vì sao lại chỉ thẳng vào mũi của Vương Thù mà nói thì đương nhiên là vì trong mấy người họ, chỉ có thân phận của Vương Thù là gần với nàng ta nhất. Lưu thị là nữ nhi nhà quan gia, tuy nói chỉ là một thứ nữ, nhưng cũng cao hơn người khác một bậc. Thân phận của Trịnh thị thấp nhất, không xứng để đánh đồng với nàng ta. Còn Vương Thù thì giống như nàng ta, đều là đích nữ của vợ cả cao quý, có nói thế nào cũng là những người sinh ra và lớn lên trong phú quý giàu sang. Nhưng sao người này lại giống như cái bao cỏ vô dụng như vậy chứ?
Vương Thù bị người chỉ thẳng vào mũi mà chất vấn thì cũng chẳng có cảm giác gì. Trải qua đủ mọi thử thách của Mao thị, tâm thái của nàng hiện giờ đã vô cùng ôn hòa và nhã nhặn. Lâm thị này muốn ra uy, cùng lắm cũng chỉ là gọi người tới cho ngồi chờ cả buổi mà thôi. Chờ một lúc thế này lại cũng chẳng phải là việc gì đáng ngại.
“Ngươi muốn ta giận cái gì?”
“Nếu nàng ta cứ tiếp tục hành xử thế này thì về sau chẳng phải sẽ còn coi các ngươi như bọn nô tỳ mà giày vò hay sao? Sao ngươi chẳng có tí tự kiêu nào thế?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây