Trong lòng đang tính toán lột bỏ một lớp huyết nhục trên người sâu mọt từ nơi này, bất tri bất giác đã đến buổi trưa. Tiêu Diễn Hành chậm rãi sửa sang xiêm y, chuẩn bị trở về trên xe ngựa.
Vừa quay người lại, đã thấy trong ngực Mạc Toại ôm một thứ gì đó nhanh chóng bay tới.
Tiêu Diễn Hành nhíu mày lại, chỉ thấy thân thể của Mạc Toại nhẹ nhàng rơi xuống, quỳ một gối xuống ở trước mặt của hắn. Mà trong ngực của hắn ta đang ôm một nữ tử trẻ tuổi cả người là máu. Nữ tử mặc một bộ y phục ngắn, tóc đen dùng một cây bút buộc ở sau ót. Dù là toàn thân bẩn không còn hình dáng, nhìn từ mặt mày, cũng có thể nhìn ra vết bẩn khó nén khuôn mặt tuyệt mỹ trời sinh.
Nhưng đáng tiếc, mỹ nhân nhi đã nhắm mắt nằm vào trong ngực Mạc Toại, lúc này cũng không nhúc nhích.
“Đây là?” Tiêu Diễn Hành nhìn nữ tử sắc mặt trắng bệch, ánh mắt rơi xuống trên khuôn mặt thanh lệ của nàng, chẳng biết tại sao trong lòng bắt đầu hiện ra một cảm xúc đáng tiếc. Hắn người này chính là chưa bao giờ có cảm giác đặc thù với bất kì nữ tử gì, đây là lần đầu.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây