Ngay từ khi vào phủ, Ôn thị đã bị cái vị trong Tư Nghi viện này đày tới một viện tử hoang vu.
Vốn dĩ nàng ta được sắp xếp vào ở trong Tú Tâm các cùng với Trịnh thị. Nhưng vì Lâm thị chướng mắt cái gia thế của nàng ta nên nàng ta lại phải đi ở trong tòa viện tử nằm ở ngoài cùng phía bắc. Cũng là viện tử cách xa ngoại viện nhất, tin tức hoàn toàn bị tắc nghẽn. Nếu có việc gì cần phải ra ngoài thì cũng phải đi nhiều hơn người khác độ khoảng một nén hương lộ trình. Nàng ta đã ngụ ở viện tử xa như vậy rồi mà những tin tức gì cần biết cũng đều biết cả. Vậy mà hai người này được ở trong viện tử có vị trí tốt nhất nhưng lại không biết gì hết!
Nàng ta không kiềm chế được sự nóng nảy, trợn trắng mắt một cái, tiếp đó liền nói hết toàn bộ những gì mà bản thân mình biết ra.
“...Lần này nghe nói quả thật là có người tới, thế nên vị trong Tư Nghi viện này mới gọi chúng ta qua đây, thương lượng cách ứng phó với chuyện này.”
Nỗi oán hận của Ôn thị đối với Lâm thị tương đối sâu, nàng ta bèn cười lạnh nói: “Chúng ta chẳng qua cũng chỉ là mấy thiếp thất nhỏ bé không được sủng mà thôi, làm sao lại có thể ứng phó nổi chuyện này cơ chứ? Tìm chúng ta tới cũng là vô ích thôi, đừng trông cậy vào việc chúng ta sẽ đi làm công cụ cho nàng ta tùy ý sai sử. Nếu nàng ta không chịu thì cứ đuổi hết người ra khỏi phủ đi!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây