Tiểu hài tử mấy năm không gặp cậu, có chút không nhận ra cậu. Nhưng hai hài tử đều không sợ, bị giơ lên cũng không khóc. Bị nâng lên cao vài cái, Vương Huyền Chi mới nhớ tới, hắn cố ý để thương đội để lại toàn bộ thứ tốt đưa đến sân của tiểu hài tử.
Vương Thù cạn lời mà nhìn cậu: “Kia vốn dĩ cũng là đồ của ta.”
Vương Huyền Chi chỉ lo cười hắc hắc.
Hồi lâu, thân thiết với hài tử đủ rồi, cậu mới nghiêm túc nói: “Tỷ, ta tính hai năm sau thi.”
“Nghĩ kỹ rồi?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây