Quanh người bao phủ một cổ trầm tĩnh văn nhân thanh quý, so với nàng ta càng giống người đọc đủ thứ thi thư. So với nàng ta tư thái cao cao, Vương Thù có vẻ thong dong và khiêm tốn.
“Nương nương…” Tùy Noãn Chi ngây ngốc, tỳ nữ của nàng ta càng ngốc hơn.
Trên mặt Tùy Noãn Chi lúc trắng lúc xanh, nhịn hồi lâu, không tiến lên đối mặt với Vương Thù.
Từ khi vào phủ cho tới bây giờ, nàng ta đã thua quá nhiều. Tùy Noãn Chi có thể tưởng tượng được trong lòng Vương Thù là chê cười nàng ta như thế nào, nhất định cảm thấy nàng ta tự cho là đúng xem vai hề nhảy nhót, buồn cười đến cực điểm.
Chỉ cần nghĩ đến loại khả năng này, Tùy Noãn Chi cảm thấy không thể hô hấp: “Đi thôi, về phòng!”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây