Tiêu Diễn Hành lau khăn vải ném sang một bên, trên lông mi còn tàn lưu bọt nước. Hắn không nói chuyện, trong nhà yên tĩnh đến đinh tai nhức óc như tiếng thở dốc.
Hô hấp của quản gia dần cứng lại, gục đầu xuống, một câu không dám nói.
“Đi xuống lãnh phạt.” Hồi lâu, chỉ có một câu lạnh nhạt.
Da đầu quản gia tê rần, lập tức quỳ xuống tới, dập đầu một cái: “Vâng.”
Mặc kệ Tùy thị làm tốt hay làm hòng, quản gia tùy ý nàng ta nhúng tay vào công việc tặng quà trong ngày lễ như vậy đã là phá quy củ của Tiêu Diễn Hành. Rốt cuộc hắn ta hạ lệnh tước đoạt quyền quản gia của chính phi, ai cho bọn họ quyền lợi ngoảnh mặt làm ngơ? Tùy thị như vậy là nóng lòng biểu hiện, thật sự là quá mức tự cho là đúng. Có lẽ nàng ta là có chút năng lực xử lý công việc vặt và đạo lý đối nhân xử thế, nhưng Tiêu Diễn Hành chán ghét người không nghe hiểu tiếng người.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây