Vẻ mặt luôn lạnh lùng cũng trở nên ấm ức, sợ hãi chăm chú nhìn vào nam nhân lạnh nhạt trên giường tựa.
Lăng Nhân Vũ không nói gì, ánh mắt nhìn Lữ Lê như đang nhìn một con rệp.
Lữ Lê bị tổn thương bởi ánh mắt của hắn ta, bị hắn ta nhìn thêm một lần cũng sắp rơi nước mắt. Nàng ta không ngờ huynh trưởng lại còn hận nàng ta như thế, nàng ta cũng đã không trách hắn ta hại nàng ta không thể sinh con, tại sao huynh trưởng không thể xóa bỏ ân oán quá khứ của bọn họ chứ?
“Ai cho ngươi lá gan.” Giọng nói của Lăng Nhân Vũ hoa lệ mà tươi đẹp, lạnh lùng càng tỏ vẻ cao ngạo: “Lữ Lê, ngươi là chán sống rồi ư?”
Thân thể Lữ Lê rùng mình, run rẩy quỳ xuống đất.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây