Giọng nói của Tiêu Lẫm Dục vẫn không nhanh không chậm như vậy, rõ ràng là một tiểu tử đều chưa mọc đủ lông, lại cũng giả vờ tỏ ra vẻ đứng trước gian gnuy cũng không hề run sợ. Tiêu Thừa Hoán thấy thế chỉ muốn nở nụ cười lạnh lùng: “Phụ hoàng ngủ rồi, ngươi đã có thể trở về.”
“Dục muốn tận mắt nhìn một lần.”
“Kêu ngươi trở về!” Tiêu Thừa Hoán thay đổi sắc mặt chỉ trong nháy mắt: “Nơi này không có phần ngươi xen vào!”
Tiêu Lẫm Dục còn muốn cố xông vào, thoáng chốc cấm vệ lân cận Đại Minh cung cầm đao đeo bên người lên.
Lồng ngực của Tiêu Lẫm Dục co thắt, đứng lại.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây