“Con chỉ muốn cho nàng ta một chút dạy dỗ, không dự tính làm lớn chuyện. Cha, con chỉ là, chỉ là.” Liễu Như Nghiên chỉ là không ra được nguyên cớ: “Hơn nữa, con cũng không làm gì…”
“Còn không biết sai! Con là muốn cả nhà tùy táng vì sự bướng bỉnh của con sao!”
Liễu Vi Đào thấy nàng ta vẫn chưa biết sai, tát cho một bạt tai.
Liễu Như Nghiên ôm gò má tê dại không thôi, cả người ngơ ngác. Nàng ta không hiểu, nàng ta chẳng qua là sai người trộm một ít lúa nước của Vương gia ở Giang Nam mà thôi, sao lại gây tới mức nghiêm trọng như vậy? Thứ dưới đồng ruộng này có thể đáng giá bao nhiêu? Đồ đạc của Vương Thù nàng thật sự hay ho như thế sao? Chẳng qua là một thương hộ nữ thấp hèn, không lẽ ở trong lòng điện hạ còn quan trọng hơn sự ủng hộ của Liễu gia ư?
Liễu Vi Đào thấy nàng ta lại vẫn chưa biết rõ nặng nhẹ sự việc, chợt hết sức thất vọng. Sao nữ nhi có tri thức hiểu lễ nghĩa của ông ta lại biến thành như vậy!
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây