Liễu Như Nghiên chải tóc gọn gàng, trên mặt nàng ta không hề vui vẻ. Từ sau khi gãy mất một răng cửa, nàng ta vô cùng kháng cự há miệng. Vì không để lộ khuyết điểm, nàng ta không chỉ từ chối dùng bữa cùng bàn với người khác, bình thường ngay cả nói thêm một câu cũng không bằng lòng. Cho dù bất đắc dĩ đi ra ngoài, nàng ta cũng phải che mặt. Lúc trước mặt mọi người làm bộ như cổ họng bị tổn thương, để nha đầu bên cạnh nói chuyện thay nàng ta.
Người bên cạnh cũng biết điều kiêng kị của nàng ta, nói cũng không dám nói chuyện răng nanh: “Chủ tử, đại cô nương bên Lương Châu đã gửi thư tới.”
Liễu Như Nghiên và Liễu Như Tuệ hai tỷ muội từ thuở nhỏ không hợp trong khuê phòng, sau khi Liễu Như Tuệ xuất giá nhiều năm, ngược lại hai người có một số cử chỉ gần gũi. Đặc biệt là trong hai năm qua, số lần Liễu Như Nghiên viết thư cho Liễu Như Tuệ càng ngày càng nhiều.
Liễu Như Tuệ hồi thư lại hết sức tùy ý. Muốn hồi bèn hồi, không muốn hồi thì không hồi.
Liễu Như Nghiên lộp bộp một tiếng buông lược xuống, không lên tiếng, ánh mắt tỏ ý tỳ nữ: Thư đâu?
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây