Hoàng trưởng tử lạnh lùng cơ trí, một đôi mắt có thể xuyên thấu lòng người. Thứ tử kiêu ngạo ương ngạnh, tính tình hấp tấp, không chịu nổi trọng dụng. Tam tử ngu si chậm chạp, chung tình với thư họa sách cổ, không hỏi thế sự. Ngược lại tứ tử có dã tâm, đáng tiếc bị huynh trưởng của hắn ta chèn ép đến mức không dám biểu lộ, một mực giả vờ ngu ngốc. Trái lại ngũ tử có tí dáng người, chỉ là nhất cử nhất động có chút giả tạo…
Hoàng đế chán nản thở dài, quả nhiên ông ta vẫn thích hài tử nông cạn hơn hình nộm bất động.
Nghĩ điều gì là biểu hiện ở trên mặt, mới dễ đùa nghịch. Tâm cơ quá sâu, nhìn là thấy phiền.
“Về đi.” Hoàng đế chỉ hỏi một câu, thì đã mất đi hứng thú tiếp tục nói chuyện với hắn ta: “Sau này rảnh rỗi, đi Đại Lý Tự xem.”
Tiêu Lẫm Dục nghe vậy ngây người, trong nháy mắt ngẩng đầu lên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây