Cho nên hắn ta cũng không phải là một kẻ ngốc hoàn toàn. Hắn ta nhìn thấy những thái độ khác nhau của các lão sư và trong lòng căm ghét họ. Quên đi, trước đây hắn ta không thể tranh đấu cùng Tiêu Diễm Hành, bây giờ Tiêu Lẫm Dục lại dám tranh đoạt cùng hắn ta?
Sự đố kỵ trong lòng hắn ta ngày một lớn dần, hắn ta ước gì ngày mai Hoàng đế băng hà để mình lên ngôi. Hắn ta thề rằng sau khi lên ngôi, hắn ta sẽ giết tất cả những người đnag ôm mưu đồ bất chính với hắn.
Vào một ngày, hai người lại ra khỏi thư phòng phía Nam.
Tiêu Thừa Hoán vẻ mặt lạnh lùng nhìn Tiêu Lẫm Dục hiền lành ngây thơ, trong lồng ngực trào lên một cảm giác buồn nôn không thể khống chế. Hắn ta giật giật khóe miệng, dùng giọng nói hung ác cảnh cáo: “Tiêu Lẫm Dục, ngươi không nghĩ rằng bây giờ cô đã gây rắc rối cho ngươi, ngươi nghi cơ hội của ngươi đã đến rồi phải không? Đừng mơ nữa, thế giới này không đến lượt ngươi xưng danh đâu. Nể tình nghĩa huynh đệ, nếu ngươi có thể điều chuyển Tiêu Diễn Hành đến Tây Bắc uống gió Tây Bắc, ta có thể để ngươi về quê chăn cừu.”
“Huynh trưởng, ta không biết huynh nói những lời này là có ý gì.” Tiêu Lẫm Dục vẫn giữ nguyên tư thế tao nhã bất động, đứng bất động, khóe miệng cong vừa phải, được chải chuốt tỉ mỉ từ đầu đến chân, giống như một hình nộm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây