Kết quả đúng như Liễu Như Tuệ nói, nếu không phải Vương Trình Cẩm mất sớm, Cố Phỉ mười bảy tuổi đi thi đến kinh thành, Thù Nhi một năm này được Mao thị đưa cho hắn làm thiếp. Hai người này sẽ thật sự định hôn.
“A!” Trong lòng Tiêu Diễn Hành trào lên một luồng nước chua, chua đến miệng hắn đầy khổ: “Mẹ nó!”
Tiêu Diễn Hành vừa tức vừa ghen, thầm nghĩ, cho dù hai người này có tình duyên định mệnh, hắn cũng phải cắt đứt cho hắn!
“Cố Phỉ đâu?” Tiêu Diễn Hành hờn dỗi nửa ngày, lại mở miệng: “Bây giờ đã thành hôn chưa?”
Mạc Toại mắt nhìn mũi mũi nhìn tim (*), một chút ánh mắt dư thừa cũng không dám có. Sợ chủ tử bị ngâm vào cục dưa chua không như ý lấy hắn khai đao. Nhìn không chớp mắt một cái, thấy chết không sờn lắc đầu: “Không có, nghe nói Liễu gia nhị cô nương quấn quít lấy hắn, hắn không nhả ra.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây