Hàn gia bọn họ đã thô ráp hơn các thế gia đại tộc khác rất nhiều, không có quy củ quân tử làm bếp. Quý phủ cô nương muốn đọc sách tập chữ, còn có thể theo huynh trưởng tập võ. Nhưng thuở nhỏ bọn họ cũng được cơm bưng nước rót đến tận tay. Hôm nay nghe Vương Thù nói như vậy, Hàn Khiếu Phong lại có nhận thức mới lạ.
Hiện giờ nàng ấy lưu lạc đến nước này, Hàn gia chỉ còn lại một mình nàng ấy. Nếu không phải biểu huynh cứu nàng ấy trở về, sắp xếp nô tỳ chăm sóc sinh hoạt thường ngày của nàng ấy. Chỉ bằng vào chính nàng ấy, cho dù có cơ hội chạy thoát khỏi Hàn gia, cũng sẽ bởi vì vô năng mà làm mình chết đói.
“Nói có lý.” Hàn Khiếu Phong gật gật đầu, bất tri bất giác đi theo sau Vương Thù vào bếp.
Trên người hai người còn mặc xiêm y, bị mùi hôi thối của phòng phân bón ám từ trong ra ngoài. Bản thân hai nàng không cảm thấy gì, nhưng thực ra hai người đi tới chỗ nào sẽ thối tới chỗ đó. Mãi đến khi hai người vào phòng bếp, mùi vị kia xông tới mũi Trương ma ma đang nhặt củi ở phía sau bếp. Trương ma ma ngẩng đầu nhìn thấy hai vị tổ tông tiến vào, trong lòng trở nên luống cuống: “Chủ tử đói bụng sao? Nô tỳ bắt đầu làm ngay.”
“Đừng hoảng, đừng hoảng.” Vương Thù giơ tay lên: “Bữa trưa để ta làm.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây