Đáng tiếc tuy có tài văn chương nhưng đầu óc và tầm nhìn quá hạn hẹp. Nàng ta không nói lời nào đốt bức thư đi, chuyện này không hề gây ra sự kích động nào.
Lại nói Tiêu Diễn Hành đã trở lại vào giữa tháng tám rồi. Hắn nóng lòng trở về, quất ngựa chạy nhanh như bay trở về.
Ngày hắn trở về, vừa vào phòng thì đã ôm Vương Thù lên giường. Vương Thù còn chưa kịp nói với hắn hai câu thì đã bị hắn bịt miệng, kéo rèm giường lại rồi.
Vốn dĩ Vương Thù có chuyện nghiêm túc muốn bàn với hắn, nhưng kết quả là lại bị hắn quấn quýt quá chặt, cuối cùng biến thành hoan ái thâu đêm. Xem chừng Tiêu Diễn Hành này đã kìm nén đến điên rồi, hoặc có thể là đã ăn phải thứ gì đó kỳ lạ. Trước khi đi ngủ, Vương Thù đầu óc mơ hồ, nhớ láng máng là mình còn có chuyện muốn nói, nhưng hồi lâu cũng không nhớ ra được, quay người lại ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau, mặt trời đã lên cao rồi, nàng xoa xoa cái eo đau nhức, chậm rãi đứng dậy, lúc này mới đột nhiên giật mình nhớ ra mình có chuyện cần bàn với Tiêu Diễn Hành.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây