“Không biết.” Hỉ Thước chính là một cái đầu du mộc, lắc lắc đầu: “Chủ tử nói đất đai trong mảnh đất vừa nãy rất phì nhiêu, mùa màng phát triển tốt. Tỷ, chủ tử muốn mua mảnh đất đó sao? “
Vừa rồi Vân Tước không đi theo qua đó, cũng không biết Hỉ Thước nói có đúng không, cau mày lại nói: “Trời nóng như vậy, ngồi buồn bực trong xe sao được? Ngươi đến chỗ xe ngựa xem chủ tử có phải không khỏe chỗ nào không? Trời nắng nóng rất dễ bị say nắng. Nhưng đi nhanh lên!”
Hỉ Thước bị Vân Tước gõ vào đầu, nhanh chóng đến đó.
Vương Thù lúc này đang co ro trong xe ngựa, nàng không bị say nắng như Vân Tước nói, chỉ là trong lòng nàng đột nhiên có hơi chua chát.
Vương Thù là một nhà làm nghiên cứu lai tạo lương thực, cả mấy đời, đời nào cũng vậy. Tuy rằng con đường trưởng thành của nàng không tiếp xúc nhiều với người ngoài, hoặc là vùi đầu trong phòng thí nghiệm làm nghiên cứu, hoặc là vùi đầu vào ruộng thí nghiệm để làm nghiên cứu. Nhưng đọc sách bao nhiêu năm như vậy, trong nội tâm của Vương Thù có chút mong muốn làm lợi cho mọi người. Nàng kiên trì lai tạo lúa nước, ý định ban đầu cũng là muốn nâng cao sản lượng lương thực, người nghèo có thể ăn cơm.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây