Nàng xoa xoa bụng âm ỷ đau, thầm nghĩ trách không được nhân sĩ thành công đời sau ít nhiều đều mắc bệnh dạ dày. Từ khi nàng bắt đầu lo liệu mọi chuyện trong nhà, sẽ thường xuyên bỏ bữa. Trong lòng đang lẩm bẩm, Hỉ Thước đã bưng bữa tối vào: “Chủ tử, dùng ít thức ăn lót dạ?”
“Bưng ra lương đình đi.” Trong phòng thật sự là rất nóng, động một chút mồ hôi đã ướt đẫm: “Ta dùng ở bên ngoài.”
Vừa khéo, Vương Thù mới vừa thay một bộ sam mỏng, hiếm khi Vương Huyền Chi lại đến đây tìm nàng.
“?” Hơn nữa, từ khi Tiêu Diễn Hành bảo hai vị tiên sinh sửa lại phương hướng bồi dưỡng Vương Huyền Chi, việc học của đứa nhỏ này ngày một nặng. Rõ ràng ở cùng một nơi, nhưng Vương Thù lại cảm thấy mình đã lâu không nhìn thấy cậu: “Sao lại tới vào giờ này?”
“Tỷ.” Một năm này Vương Huyền Chi lại cao hơn rất nhiều, hiện giờ đã cao hơn Vương Thù nửa cái đầu. Thân hình thon dài, mặt mày cũng chậm rãi nảy nở. Mắt phượng hẹp dài, môi mỏng như nhuộm mực đỏ, mặt mũi anh tuấn. Có đôi khi Vương Thù hoài nghi, tiểu tử này lớn thêm chút nữa, phỏng chừng còn muốn tuấn mỹ hơn so với cha bọn họ: “Ta có chuyện này muốn thương lượng với tỷ.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây