Vốn dĩ là Vương Thù không muốn kiếm tiền dựa trên da thịt nữ tử, nhưng đã có kinh nghiệm một lần, dần dần nàng cũng có chút nhận thức đối với xã hội này. Nếu thả những nữ tử này ra ngoài, bọn họ cũng sẽ không được xã hội tiếp nhận. Ngược lại sẽ bởi vì lòng tốt nhất thời của Vương Thù mà mất đi công việc nuôi sống chính mình. Hơn nữa, Vương gia cũng cần một vài nơi để thu thập tin tức, Giang Nam chính là một địa phương tốt.
Nghĩ tới nghĩ lui, thật ra Vương Thù lại có một ý tưởng khác.
Thí dụ như biến các địa phương này thành chỗ ăn chơi. Các cô nương có thể không cần bán thân để kiếm tiền, chỉ đơn thuần dựa vào tài nghệ để kiếm sống cũng không tồi. Vừa vặn trong tay Lữ Thừa Chí có người huấn luyện Dương Châu, đúng lúc có thể dạy dỗ tài nghệ cho các cô nương.
Chẳng qua trước mắt đây chỉ mới là ý tưởng, cụ thể nên làm như thế nào, còn phải lên kế hoạch chi tiết: “Tạm thời không vội xử lý.”
Bên này Vương Thù đang chờ Lâm sư phó trở về. Trong cung điện bên kia, Lữ Lê vứt bỏ cái gông tiên hoàng hậu, lấy diện mạo mới đối mặt với hoàng đế. Khỏi phải nói, sau khi nàng ta thay đổi thành một diện mạo khác, hoàng đế không chỉ không cảm thấy phiền chán, ngược lại còn cảm thấy có chút thú vị.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây