Vương Thù thở dài, không biết bao giờ vị chủ tử gia kia chọn một, hai người trong bốn người, nhanh nhanh đuổi nàng ra ngoài đi. Dựa vào buồng xe ngựa, trong lòng nàng tính toán lần tới khi nào ra ngoài. Ra phủ quả thực quá bất tiện.
Xốc màn xe nhìn ra ngoài, có vài gia đình đã lên đèn. Trời tối rất nhanh, chưa làm được bao nhiêu chuyện đã hết một ngày. Suy nghĩ lúc này ra phủ lại phiền toái Viên ma ma, khi đi ngang qua cửa hàng, còn thuận tiện mua ít hương liệu.
Tiêu gia nguyên liệu nấu ăn gì cũng có, chỉ là chủng loại hương liệu không đầy đủ. Những năm này không giống đời sau, loại đồ ăn vặt gì cũng đầy phố, hương liệu sử dụng không nhiều. Đời sau có rất nhiều phố lớn phố nhỏ đồ ăn vật, hiện giờ cũng không có. Vương Thù chỉ có thể tự mình mới có thể nếm được, nhưng cũng chỉ làm được năm sáu phần mùi vị gốc.
Có điều mùi vị đã xem như rất tốt, ít nhất bản thân Vương Thù công nhận.
Nàng mới vừa trở về phủ liền chui vào hậu trù.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây