Thiếu nữ dạ một tiếng, bưng khay đựng bước nhanh sang chỗ hai người. Nàng ta đứng một bên, trên người toả ra thoang thoảng mùi hương ngọt gắt của hoa dành dành. Tiêu Diễn Hành trên mặt không có 1 chút biểu cảm, mí mắt rũ xuống che giấu sự âm trầm.
“Tiểu nữ Tuỳ Noãn Chi, ra mắt hoàng tử điện hạ.” Phong thái thiếu nữ nhã nhặn, nhất cử nhất động đều là sự đoan trang của con nhà thế gia.
Ánh mắt Tiêu Diễn Hành u tối, nhàn nhạt gật đầu, nói một câu “đứng dậy”.
Tuỳ Noãn Chi cũng không ở lại thư phòng lâu, cứ như là mò mẫm được thứ thú vị liền đặc biệt mang đến cho ông nội nếm thử. Hành lễ với Tiêu Diễn Hành xong cũng lập tức lui xuống. Ông lão Tuỳ gia mặt mày thản nhiên mà đặt chiếc ly xuống, treo nụ cười bên khoé môi: “Điện hạ, nghe nói Lệnh Chính thân thể gầy yếu, nay bệnh tình nguy kịch, sống không qua khỏi năm nay?”
Trong mắt Tiêu Diễn Hành loé một tia sáng, ngẩng đầu nhìn ông ta: “Lão gia tử là ý gì đây? “
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây