Nhìn cái bụng to của Vương Thù đi lại trong tuyết, đôi mắt tĩnh lặng thâm trầm. Nói là đã lâu không gặp, nhưng thật ra cũng chỉ hai mươi ngày, không đến một tháng. Nhưng bởi vì trong lòng cảm thấy khó xử, thường xuyên nhắc tới, giống như đã lâu không gặp.
Ánh mặt trời chiếu trên vai, trên mặt Vương Thù trong đình viện, Vương Thù được che kín suốt một mùa đông còn trắng hơn so với tuyết đọng trên mái hiên. Nhưng hai má hơi gầy gò một chút, khí sắc coi như không tệ. Hai mươi ngày hắn lạnh nhạt với nàng, dường nhuệ nó cẳng hề ảnh hưởng gì tới Vương Thù. Ý thức được chuyện này, ngực Tiêu Diễn Hành không chỉ nghẹn lại. Thần sắc lạnh lùng trên mặt càng thêm lạnh lùng.
Da đầu Mạc Toại nhìn đến tê dại, tim cũng sắp khụy xuống trước Vương Thù. Vương Tiểu Quân thật đúng là to gan, không hề để ý tới gia một chút nào.
Vương Thù đi lại hai vòng, sau lưng đổ một ít mồ hôi. Ngẩng đầu nhìn về phía chòi nghỉ mát, tim nàng như ngừng đập. Tiêu Diễn Hành đã lâu không xuất hiện đang lẳng lặng đứng trên bậc thang. Xưa nay hắn luôn làm người ta có cảm thấy kinh diễm, cho dù là bao nhiêu lần, nhìn thấy hắn đều sẽ cảm thấy kinh diễm. Tuy nhiên khi nghĩ đến lời Khương ma ma nói, vẻ mặt nàng vẫn duy trì sự lạnh lùng, so với lúc trước còn lạnh lùng hơn.
“Gia sao người lại tới đây?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây