Vẻ mặt hắn bình tĩnh lại, quay người rời đi mà không ở lại qua đêm.
Chờ cánh cửa cọt kẹt đóng lại từ bên ngoài, Vương Thù mới ngẩng đầu lên.
Nàng mím môi, cảm giác ngực mình giống như nghẹn lại. Vương Thù không phải là người ngu ngốc, nàng biết rất rõ rằng mình thích Tiêu Diễn Hành, nàng rất thích hắn. Nhưng so với việc thích Tiêu Diễn Hành mà từ bỏ tự do, thì nàng càng quan tâm đến cuộc sống của mình hơn. Cuộc đời của con người rất dài, tình yêu rất ngắn ngủi. Lòng người dễ thay đổi, đây là lần đầu tiên Cố Phỉ thua rất thảm. Mà đời này của nàng, sẽ không đánh cược lần thứ hai nữa.
Xe ngựa mới đến cửa, cửa lớn của nông dân mở ra từ bên trong.
Trong sân có một nữ nhân trẻ tuổi cầm đèn lồng, mắt rưng rưng nhìn công tử tuấn mỹ đạp gió tuyết đi tới. Tuyết bị gió thổi cuồn cuộn giống như cát bụi, ánh trăng lại sáng tỏ lạ thường. Nữ nhân đứng trong sân lau nước mắt, đứng cách công tử tuấn mỹ ba bước. Trong cổ họng khàn khàn, nghẹn ngào nói: “Biểu ca...”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây