Nàng ấy chỉ biết quỳ xuống đất và để Dương thị trút giận. Mãi cho đến khi bản thân Dương thị không chịu nổi nữa mới dừng lại, Diêu Mẫn nhếch khóe môi khô khốc: “Cô gái buôn bán Vương gia đó đã được chủ tử sủng ái. Nàng ta đã âm thầm quyến rũ chủ tử, nếu chủ tử không chủ động, e rằng con trai trưởng sẽ được sinh ra từ thương nữ.”
Lòng Diêu Mẫn đau như dao đâm, thế giới này sẽ không bao giờ cho phép những người như họ tồn tại. Chủ tử đặt cược mạng sống của mình vào nàng ấy là điều không đáng.
Chủ tử có thể tùy ý hành động, nhưng nàng ấy phải nghĩ đến chủ tử của mình.
Chủ tử của nàng ấy xứng đáng nhận được những điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này. Đây là điều ông trời đã nợ chủ tử của nàng: “Nô tì biết chủ tử không muốn cam kết với một nam nhân, nhưng nếu không thể thuyết phục được chủ tử, thì nô tì không còn cách nào khác đành phải ra tay giúp chử tử một tay. Chỉ cần chủ tử có thai, sinh con trai sớm, sau này nếu chủ tử không thích làm việc này, nô tỳ tuyệt đối sẽ không ép buộc.”
“Ngươi là đồ quá quắt! Cực kì quá quắt!” Dương thị tức đến nổi muốn nổ tung lồng ngực.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây