Lâm Nhị nói: “Những người này vốn dĩ không chống đỡ được, những việc làm bẩn thỉu lén lút đều bị lão gia điều tra ra. Lão gia vô cùng thất vọng và tức giận, lập tức đuổi Lưu Vọng Sơn và Phúc Giai Bảo ra khỏi Vương gia. Ngoài Trần Lương Sinh sau lưng có người chống đỡ nên không thể động vào. Lưu Vọng Sơn bởi vì sớm bị đuổi khỏi cục nên không làm nhiều việc bẩn thỉu. Ngồi trong nhà lao một năm đã được thả ra. Phúc Giai Bảo này vẫn luôn ở trong nhà lao từ năm ngoái trở về trước. Trước đây không lâu, Phúc gia đã giành hết tiền trong nhà để chuộc ông ta ra. Sau khi lão gia đến kinh thành, không tới hai ngày đã phát bệnh.”
“Ông ta dám!” Đầu óc Vương Thù ong ong, tức giận, vành mắt không khống chế được đỏ ửng lên.
“Chủ tử, chủ từ nguôi giận.” Lâm Nhị đã sớm biết Vương Thù sẽ không chịu được: “Tiêu cục đã trông chừng nghiêm ngặt cả nhà Phúc gia. Cả nhà Lưu Vọng Sơn cũng đang ở trong lao, chủ tử muốn xử lý thế nào cũng được.”
… Có thể xử lý thế nào? Nàng có thể xông đến giết những người đó hay không?
Tuy đã qua một thời gian dài, nhưng bây giờ nghĩ lại cái chết của phụ thân là do người khác làm, Vương Thù vẫn khó lòng chấp nhận. Nàng cảm thấy áy náy, nếu lúc đó nàng có thể chăm lo chuyện thời quen ăn uống không tốt của phụ thân một chút thì có lẽ phụ thân sẽ không đi sớm như vậy. Thịt cá sống tồn tại rất nhiều tai họa ngầm, nàng nên sớm biết mới phải. Tâm trạng quằn quại khó chịu, càng nghĩ càng áy náy…
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây