“Ta ở đây ngoài việc mỗi đêm cùng huynh ngủ ra, cũng không có chuyện gì khác. Huynh giữ ta lại, chẳng phải là trì hoãn công việc sao?” Ban đầu Vương Thù chỉ định ở Tùy Châu hai ngày rồi đi, vậy mà chớp mắt đã bốn, năm ngày trôi qua, nàng vẫn còn ở đây.
“Dưỡng thương cùng ta không phải là chuyện quan trọng?” Tiêu Diễn Hành ngẩng đầu lên.
“… Huynh chắc chắn ta ở đây là dưỡng thương cùng huynh, chứ không phải là cản trở huynh dưỡng thương?” Khóe miệng Vương Thù giật giật, thật sự không biết nên nói gì. Từ khi tên nhóc này biết nàng không cản trở những hành động khác thường của hắn, thậm chí còn chiều theo ý hắn, hắn càng ngày càng quá đáng.
Những vết đỏ trên người nàng vẫn chưa mờ đi.
“Thể xác và tinh thần thoải mái cũng là một cách dưỡng thương.” Tiêu Diễn Hành ngồi ngay ngắn sau bàn sách, trên người vẫn mặc tăng bào rộng thùng thình. Ánh sáng từ bên hông chiếu xuống, bao phủ cả người hắn trong một lớp hào quang. Lúc này, khóe môi đỏ mọng của hắn khẽ cong lên, nụ cười lãnh đạm nhưng đầy mê hoặc: “Hơn nữa, đợi thêm vài ngày, thân thể ta hồi phục thêm chút nữa, cũng nên động phòng thật rồi.”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây