Xốc chăn xuống, cửa kẽo kẹt một tiếng bị đẩy ra từ bên ngoài.
Hỉ Thước bưng một chậu nước nóng tiến vào, vừa thấy Vương Thù, nhanh chạy đến đặt chậu nước xuống.
“Chủ tử, người cần phải ăn vài thứ lót lót? Chủ tử một ngày ăn một bữa, sắp đói chết rồi.” Người là Hỉ Thước cõng từ trong xe ra tới. Không có biện pháp, tuy bên người Vương Thù đi theo rất nhiều hộ vệ, nhưng không có một người dám duỗi tay chạm vào Vương Thù. Cuối hai tháng đầu tháng ba ban đêm vẫn rất lạnh, lại không thể mặc kệ chủ tử ngồi ngủ ở trong xe. Cũng may Hỉ Thước sức lực lớn, một mình cõng Vương Thù xuống xe.
Vương Thù uống ba chén nước xuống bụng, mới hậu tri hậu giác cảm giác được chính mình đói trước ngực dán phía sau lưng. Tiếp nhận khăn nóng Hỉ Thước truyền đến lau mặt và tay, cảm giác thoải mái rất nhiều mới gật đầu: “Để sau bếp đưa chút mì đến đây đi.”
Hỉ Thước vội mở cửa đi ra ngoài, nàng ấy đi làm cho Vương Thù. Đồ ăn Giang Nam này luôn là lộ ra một vị nhạt nhẽo, nàng ấy sợ Vương Thù ăn không quen.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây