Vương Thù liếc qua một cái, Ô Mã đã dẫn theo một nhóm người đem mang toàn bộ những hài tử đó đi.
Bọn nhỏ khóc tiếng la thê lương, Lữ Thừa Chí bị người ngăn cản, sắc mặt đen tối nhìn chằm chằm Vương Thù. Ông ta trăm triệu không nghĩ tới thái độ làm việc của tiểu cô nương Vương gia này hoàn toàn là hai dạng với Vương Trình Cẩm nói nghĩa khí. Tuổi tác người này không lớn, hành sự lại ác độc như thế.
“… Bắt con cái người khác uy hiếp tánh mạng, tiểu nha đầu Vương gia, chẳng lẽ phụ thân ngươi không dạy ngươi đạo nghĩa làm người?”
“Loại đồ vật Đạo nghĩa này là nói với người đạo nghĩa, với loại người không nói đạo nghĩa kia, ăn miếng trả miếng ăn miếng trả miếng mới là chính đạo.” Lâm Nhị chuyển ghế dựa đến, Vương Thù đi qua ngồi xuống: “Nếu Lữ tiêu đầu thành thật, ta cũng sẽ không ra hạ sách này.”
Nói xong, Vương Thù ném thư của ông ta xuống mặt đất: “Tăng phái nhân thủ? Lữ tiêu đầu muốn nhóm người võ nghệ không tồi này, là muốn giết ta?”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây