Vương Thù nhanh chóng lật xem vài lần, tốc độ nàng đọc rất nhanh, rất nhanh đã xem xong rồi.
Trong đó có ba lá thư là phát ra từ sân của Lữ Thừa Chí, người nhận là tên Vương Thù chưa từng nghe qua, một người tên là Nghiêm Chung. Nội dung thư không ngoài dự kiến, trừ chỉ trích người này vì sao không kịp thời mật báo, còn lại yêu cầu người này mau chóng tăng nhân thủ chi viện.
Hiển nhiên, Lữ Thừa Chí không cam lòng bị một tiểu nha đầu là nàng bắt chẹt như vậy. Tuy hành vi hôm qua của Vương Thù uy hiếp tới ông ta, lại cũng chọc giận ông ta. Người này thiếu kiên nhẫn, lại chó cùng rứt giậu. Nhưng nghĩ lại cũng ở trong dự liệu. Lữ Thừa Chí kinh doanh ở Giang Nam mười lăm năm, nếu thật sự là tính tình tốt, lúc trước cũng sẽ không lên mặt mũi.
Sợ nhất chính là loại tình huống này, bị bắt nhược điểm không thành thật nhận sai, ngược lại trù tính phản một quân.
“Tăng phái nhân thủ? Ông ta là muốn làm cái gì?” Vương Thù nhanh chóng xem thư tín, sắc mặt lập tức trầm xuống. Tuy sớm đoán trước những người này sẽ không thành thật nhận thua, nhưng không nghĩ tới thật sự là vô pháp vô thiên.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây