Khóe miệng đỏ thắm mở đến càng lúc càng lớn, mang theo tràn đầy ác ý: “Huống chi, trong tay nàng cầm một nửa thân khế của tiêu sư, ngươi sai được bao nhiêu người hành động?”
Lữ Thừa Chí lạnh lòng.
Lữ Thừa Chí bắt đầu hối hận, vì sao ông ta có cuộc sống êm đẹp không ở, lại thế nào cũng phải bãi công với gia chủ? Hiện giờ tới một sói con, ông ta không nhận được gì. Lại nghĩ đến ban đầu ông ta còn nhạo báng tiểu nhi Lương Châu lòng dạ đàn bà, rất nhiều bạc không kiếm, lấy tiền lấy lương thực đi nuôi đám ăn mày Bắc thành kia. Hiện giờ mới biết mình thiển cận và ngu xuẩn.
Nhưng mặc dù là hối hận, việc đã đến nước này, cũng chỉ có thể ngóng trông thời gian vội vàng, để Vương Thù không tra ra quá nhiều thứ.
Chuyện tham ô tài vật của gia chủ này cũng không phải một mình ông ta làm, trước đó ông ta đã lường trước kết cục xấu nhất, cho nên khiến cho cả tiêu cục hơn phân nửa người đều xen vào. Có nói là pháp không trách chúng, trừ phi nàng ta không muốn phân cục Giang Nam. Muốn xử lý hoàn toàn nhóm người bọn họ này, bằng vào tiểu nha đầu họ Vương này nắm toàn bộ tiêu cục. Bằng không chuyện này chỉ có thể là chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ coi như không có, để cho bọn họ lấy công chuộc tội.
Nạp thêm điểm qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm điểm qua Thẻ cào 👉 Click vào đây