“Không biết chủ tử…” Mở miệng câu đầu tiên, đã không có khí thế kiêu ngạo: “Lúc này tới tiêu cục, là vì chuyện gì?”
Trong mắt Vương Thù hiện lên một tia u ám, vẻ mặt vẫn lạnh nhạt: “Đương nhiên là nghe nói tiêu cục Giang Nam không thể hoạt động, chi tiêu không lối. Tự mình đến xem, cuộc sống của các ngươi có bao nhiêu khó khăn…”
Lữ Thừa Chí vừa định nương theo câu chuyện này biện giải một phen, Vương Thù lại đoạt lời nói: “Hiện giờ ta xem như biết được.”
Ông ta nghẹn họng, nghẹn đến đôi mắt đều phải mở to.
“Lâm Nhị, đi nhìn một cái, lão tam lục soát thế nào.” Vương Thù lại không thèm để ý tới, rất nhanh ánh mắt dời đi không nhìn ông ta nữa, rơi xuống trên đầu đám người gục xuống phía sau ông ta. Nhóm người này mới vừa rồi nhận được tin chạy tới, vừa tiến đến đã bị một câu ‘tiêu cục là của nhà ta ’ của Vương Thù làm cho trấn động không nhẹ. Không ít người đang ngồi đều không phải là thân tự do, có hơn phân nửa là ký tên bán đứt.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây