Ôn thị bắt lấy Vương Thù, sốt ruột nói: “Vương Thù ngươi đừng đi, Vương gia các ngươi làm ăn lớn, không phải mỗi người đều biết được chuyện này sao? Ngươi giúp ta lần này này lại như thế nào? Ta sẽ không khiến ngươi thất vọng, từ trước đến nay ta là người nói được thì làm được!”
Vương Thù không để ý đến nàng ta, gom ống tay áo lại, kéo tay nàng ta ra rời đi.
“Vương Thù!” Ôn thị từ trên cổ kéo xuống một ngọc bội, mạnh mẽ nhét vào trong tay Vương Thù: “Ta có thể thề, nếu được như ước nguyện không trở về trả nợ cho Vương gia các ngươi nhất định không chết được tử tế. Cái này có thể cầm, coi như tín vật của ta.”
“Ta trịnh trọng nói cho ngươi, Vương gia chúng ta chỉ là một thương nhân nho nhỏ, không có khả năng giúp ngươi.”
“Ngươi có.” Ôn thị bắt lấy ống tay áo Vương Thù: “Chuyện đưa người vào kinh tuyển tú này, Ôn gia có danh ngạch đề cử, Vương gia ngươi cũng có. Huống chi nhà các ngươi ở Giang Nam còn giúp quan phủ làm việc, để ta lấy thân phận mỹ nhân Giang Nam vào kinh tuyển tú cũng có thể. Ngươi chỉ cần tìm người, khiến ta danh chính ngôn thuận ra đi…”
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây