Tỳ nữ kia ngẩng đầu lên, lúc này một nữ nhi tướng mặt nam vô cùng kiên nghị. Hai mắt nàng ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm Dương thị: “Ta hy vọng cả đời này chủ tử tốt đẹp, càng tốt hơn khi ở Dương gia. Một ngày tương lai tốt kia, đại cô nương nhị cô nương nhìn thấy chủ tử đều chỉ xứng quỳ xuống, sám hối lúc trước mỗi đã vũ nhục chủ tử. Chỉ cần ngươi sống tốt.”
Dương thị lên tiếng khóc hu hu, ngón tay chỉ vào mặt tỳ nữ run rẩy kịch liệt. Nàng nhìn chằm chằm tỳ nữ, mặt trắng như tờ giấy. Đôi mắt không thể khắc chế hận ý mà nhìn tỳ nữ nói ra loại lời nói này, hoàn toàn không nghe vào: “Ngươi đi! Ngươi đi cho ta!”
Tỳ nữ quỳ không nhúc nhích, Dương thị cầm cây trâm trên đầu đâm về phía tỳ nữ: “Bảo ngươi cút!”
Đầu nhọn của cây trâm kia vẽ lên trên mặt tỳ nữ, máu lập tức chảy ra.
Vương Thù cả kinh trong lòng, dưới chân khẽ nhúc nhích. Giày dẫm vào cành khô, phát ra từng tiếng vang. Hai người đang cãi nhau nháy mắt như chim sợ cành cong, nhìn xung quanh khắp nơi. Sợ bị người gặp được, hai người cũng thu lời lại, không hề cãi nhau nữa.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây