Hiện giờ bà ta đã tới cùng đường bí lối, không trông cậy được vào nam nhân, nhi tử không nhận bà ta, tự nhiên là mắng muốn bao nhiêu ác độc thì có bấy nhiêu ác độc.
Bên tai không ngừng ô ngôn uế ngữ, Vương Huyền Chi mới nghẹn ngào hỏi Vương Thù: “Nếu là nương ta bị hưu, ta còn tính là người Vương gia sao?”
“Đương nhiên.” Vương Thù chắc chắn nói: “Đệ là cốt nhục của phụ thân, tự nhiên là người Vương gia.”
Vương Huyền Chi quay đầu nhìn thoáng qua người nằm liệt ở trong đình viện mắng, rất nhanh đôi mắt đỏ lên.
Vẻ mặt của cậu hơi rối rắm, rối rắm đến dữ tợn, như khó có thể lựa chọn.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây