Hỉ Thước mang túi sách đứng trong bóng tối, cảm giác có chút mơ hồ, không biết phải phản ứng sao.
“Chủ tử...”
“Suỵt,“ Vương Thù hạ giọng, nói rất nhanh, “Ngươi để túi sách vào trong góc, sau đó giả vờ như không có chuyện gì đi ra ngoài.”
Chuyện nàng lẻn ra ngoài không phải một lần hai lần, nhiều rận không sợ ngứa. Nhưng nội tâm Vương Thù vẫn ôm lòng may mắn, không muốn để hắn biết nàng lại chạy ra ngoài. Chủ yếu sợ Tiêu Diễn Hành phát hiện trong phòng nàng có một cửa sau, sẽ sai người chắn lại cho nàng.
Lúc này Vương Thù nằm trên giường không nhúc nhích, nương màn giường và ánh trăng nhìn Hỉ Thước mở cửa đi ra ngoài, trong lòng thật ra cũng có chút không chắc.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây