Vương Thù cắn mạnh một miếng thật lớn, trong xe cũng không có chỗ nào khác có thể nhìn. Đôi mắt to lớn của nàng mở to, cứ như vậy nhìn chằm chằm người đang giả vờ ngủ bên cửa sổ, phồng má nhai thịt bò khô nhóp nhép.
Có câu nói, đẹp đến nỗi nhìn thôi cũng đã thấy no. Vị gia này tuy rằng ở tít trên cao không thể với tới, nhưng nói nhìn thôi cũng thấy no thì cũng hoàn toàn hợp lý.
Đoán chừng là rất đói bụng, ăn một miếng phát hiện mùi vị rất ngon. Hai tay Vương Thù nắm chặt miếng thịt, lại mạnh mẽ xé một miếng lớn.
Trong phút chốc, bánh xe ngựa nặng nề đi lên đường núi, nghe thấy tiếng gỗ ma sát lạch cạch. Trong xe không ai nói gì, chỉ còn tiếng Vương Thù nhai thịt nhóp nhép.
Chân mày Tiêu Diễn Hành hơi giật giật, nhịn cả buổi cuối cùng cũng chậm rãi mở mắt ra. Nhìn vào đôi mắt ở trong bóng tối mà vẫn sáng đến hoảng hồn của Vương Thù.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây