“Tạm thời không nói tới chuyện này, vậy thì nói tới chuyện phụ thân ngươi vẫn luôn khỏe mạnh cường tráng, ngay năm đó lại đột nhiên phát bệnh nguy kịch, chưa đến một năm đã qua đời.” Giọng nói lạnh lùng lại trong trẻo không mang theo bất cứ cảm xúc gì lại vang lên: “Trong lòng ngươi không mảy may nghi ngờ chút nào hay sao?”
Vẻ mặt Vương Thù trong nháy mắt trở nên cứng đờ, ngẩng đầu lên nhìn hắn.
Câu nói này giống như một tia sấm sét đột ngột ập tới, giáng thẳng lên trái tim của Vương Thù, nàng không kiềm được mà ngồi thẳng người lên: “Lời này của chàng là có ý gì?”
Để mà nói thì phụ thân nàng mới ba mươi ba tuổi đã tráng niên mất sớm, chuyện này vẫn luôn khiến Vương Thù khó mà có thể chấp nhận nổi.
Nàng biết người ở thời cổ đại có tuổi thọ ngắn ngủi, tuổi thọ trung bình cũng chỉ tầm ba mươi tuổi mà thôi. Vương Thù vẫn luôn cảm thấy tuổi thọ ngắn có thể là do yếu tố thời đại, nhưng cũng không phải là nàng chưa từng hoài nghi. Nhưng một mặt là vì phụ thân nàng thường xuyên bôn ba ở bên ngoài, hiếm khi ở trong phủ, Vương Thù cũng không rõ tình hình sức khỏe của ông ấy ra sao. Mặt khác là vì ngay khi nàng phát hiện ra cơ thể của phụ thân không khỏe thì đã đi mời vô số đại phu, nhưng ai cũng nói là bệnh nguy kịch.
Nạp thêm kẹo qua Paypal 👉 Click vào đây
Nạp thêm kẹo qua Thẻ cào 👉 Click vào đây